Buông để sống vui vẻ hạnh phúc
Buông bỏ phiền não, trước hết là để giải tỏa mọi ưu tư, khiến người ta hạnh phúc. Sau là để người ta cho mình cơ hội để trưởng thành.
Đời người phải biết điểm dừng mới vui. “Vui không thể vui hết mức” bởi vì người xưa có câu: “Vui quá hóa buồn”. “Ham muốn không thể phóng túng” bởi vì phóng túng sẽ tạo thành tai họa.
Trong cuộc sống hàng ngày nhiều áp lực và va chạm, chúng ta thường khó tránh khỏi những bất đồng trong công việc, sinh hoạt hàng ngày, và các mối quan hệ ở gia đình, nơi làm việc. Khi xảy ra tranh cãi, ta có thể không kiềm chế được và nổi nóng hay nặng lời, ta có thể thắng hay thua cuộc tranh cãi, thường không dễ giữ được hòa khí …
Kết quả là khiến chúng ta bị tổn thương hoặc gây tổn thương cho người khác. Thậm chí, sẽ cảm thấy chính bản thân mình trở nên đau đớn, mất niềm tin, rồi ân hận. Nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, ân hận lúc đó cũng đã muộn rồi.
Những lúc như thế này, điều người ta cần làm là giữ bình tĩnh và loại bỏ sân si, biết buông bỏ những gì khiến ta cảm thấy bất an.
Ai cũng biết hạnh phúc được xây dựng trên nền tảng sự bình an và tự tại. Đây là ước mơ của cuộc đời mà con người chúng ta ai cũng mong mỏi đạt tới.
Phật dạy rằng, trong lòng không khuyết thiếu thì được gọi là “phú”, được người khác cần đến, thì được gọi là “quý”. Vui mừng sảng khoái không phải là một loại tính cách mà là một loại năng lượng. Cách tháo gỡ phiền muộn tốt nhất chính là quên phiền muộn.
“Không tranh giành” chính là từ bi.
“Không tranh cãi” chính là trí tuệ.
“Không nghe” chính là thanh tịnh.
“Không nhìn” chính là tự tại.
“Tha thứ” chính là giải thoát.
“Biết đủ” chính là buông.
Tâm không loạn, không bị vây khốn bởi tình, không sợ tương lai, không nhớ nhung quá khứ.
Đây là cách sống của bậc trí giả.
Đời người phải biết điểm dừng mới vui. “Vui không thể vui hết mức” bởi vì người xưa có câu: “Vui quá hóa buồn”. “Ham muốn không thể phóng túng” bởi vì phóng túng sẽ tạo thành tai họa.
Sống trên đời, làm người không nên quá khắt khe, làm việc không cần quá cầu hoàn mỹ, niềm vui không thể hưởng hết, đối nhân xử thế nên hiểu được có chừng có mực, khoan dung đối với người khác chính là cho bản thân mình một phần linh động, một đường lui.
Con người sở dĩ sống không vui, không hạnh phúc là có nguyên nhân bởi vì 3 thói quen chủ yếu sau đây:
1. Quen phóng đại hạnh phúc của người khác.
2. Quen phóng đại nỗi khổ của bản thân mình.
3. Quen mang nỗi khổ của bản thân mình ra so sánh với nỗi khổ của những người khác, đem khuyết điểm của mình ra so sánh với ưu điểm của người khác.
Điều đáng sợ nhất trên thế gian chính là đánh mất đi lý trí của bản thân, bởi vì khi đánh mất đi lý trí thì hết thảy mọi việc làm ra sẽ có hậu quả khôn lường. Gương mặt khó coi nhất chính là gương mặt khi tức giận, bởi vì ai cũng không thoải mái khi nhìn thấy bộ mặt như vậy. Điều khiến người khác chán ghét nhất cũng chính là gương mặt khó coi, nó còn khiến người khác khó chịu hơn là một lời trách mắng.
Thà rằng giả ngốc cũng đừng làm ra vẻ khôn ngoan.
Bởi vì không có người thích người khác thông minh tuyệt đỉnh, và đặc biệt lại ghét người tự cho mình thông minh. Sự vật nhìn trên khách quan là quá phức tạp, hơn nữa lại biến hóa quá nhanh, vô luận chỉ số thông minh IQ của bạn cao bao nhiêu, vô luận bạn siêng năng phấn đấu như thế nào, thì việc nhận thức thật sự một sự vật nào đó đều là rất khó.
Dù cho bạn có nắm bắt hết được cả tri thức chăng nữa (căn bản là không thể được), thế gian nháy mắt một cái, chỉ trong thoáng chốc lại phát sinh biến hóa rồi, hơn nữa sự biến hóa này vẫn sẽ không ngừng nghỉ. Cho nên cần bảo trì thái độ khiên tốn một cách thận trọng, dám tự mình thừa nhận mãi vẫn là người ngốc trước đấng tạo hóa.
Thà rằng giả nghèo, cũng không cần khoe khoang giàu có
Bởi vì không có người thích người khoe khoang của cải giàu có, “vi phú bất nhân” (có nghĩa rằng: làm điều có nhân nghĩa thì không được giàu, còn làm những chuyện bất nhân thì lại được giàu có) là quan niệm truyền thống của người Trung Quốc, trên cơ bản cũng phù hợp với sự thực, đặc biệt là giai đoạn hiện nay.
Từ ngàn xưa đến nay, trong và ngoài quốc gia, làm giàu hoàn toàn thông qua cách thức hợp pháp là rất ít. Cũng đừng làm một người giàu có mà phải vắt hết óc suy nghĩ, nếu không thì bạn cả đời không được yên ổn. “Tiểu phú tức an, an bần lạc đạo, y thực vô ưu” (của ít thì yên ổn, nghèo mà an lạc trong đạo, áo cơm không phải lo lắng ưu tư) vậy là đủ. Nếu như có người vì sự giàu có của bạn, mà thân cận ngưỡng mộ bạn, vậy thì đại họa đang rình rập bạn cũng cách chẳng bao xa. Và “manh mục phàn bỉ, tự tác tự thụ” (mù quáng ganh đua, bụng làm dạ chịu).
Thà rằng mang tiếng thua, cũng không cần chỉ thắng không thua
Đặt biệt là trên những tranh luận vô vị và không cần thiết. Bởi vì đại đa số người chỉ muốn được thắng, không đành lòng chịu thua. Tốt nhất là cả hai bên đều cùng thắng. Vô luận trong nước hay ngoài nước, quốc nội, quốc tế, con người trên thế gian, đôi bên cùng thắng là cách lựa chọn tốt đẹp nhất.
Thà rằng chịu thiệt, cũng không cần chiếm chút tiện nghi nhỏ
Bởi vì đại đa số người thích chiếm chút tiện nghi nhỏ mà không chịu nổi thiệt. Bạn cần tin rằng “chịu thiệt là phúc”. Đương nhiên cần đề phòng, phòng ngừa với kẻ lừa đảo. Trên một phần vạn cực nhỏ nếu có đang phải chịu lừa đảo, bạn cũng không cần phải canh cánh lo nghĩ. Hãy tin tưởng vào đấng tạo hóa của quy luật tự nhiên và quy luật xã hội nhất định sẽ trừng phạt họ thôi, không cần phải dùng tới bạn đi trừng phạt họ.
Thà rằng vất vả, cũng chớ đừng ham muốn hưởng lạc
Ham muốn hưởng lạc là dễ dàng tiêu hao mài mòn ý chí và ăn mòn tinh thần nhất. Lao động vất vả cực khổ thích đáng có khả năng mài luyện ý chí và rèn luyện thân thể.
Thà rằng bình thường, cũng không cần mua danh chuộc tiếng
Bởi vì “bình thường là phúc”. Mua danh chuộc tiếng khen, giở trò lừa gạt dối trá, thân thể và tinh thần đều mỏi mệt, gây chuyện thị phi, tự chuốc lấy hậu quả.
Thà rằng tự tin, cũng chớ đừng mù quáng bi quan
Bởi vì tự tin là một chủng năng lực, cho dù bạn tự tin có chút mù quáng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại cục, bạn có thể điều chỉnh tâm thái ngay trong thực tiễn, và tìm thấy vị trí thích đáng của mình. Nếu như đi sang tự ti mù quáng, tất nhiên bạn sẽ mất đi tất cả.
Thà được khỏe mạnh, còn hơn được công danh lợi lộc
Bởi vì khỏe mạnh là vốn liếng quan trọng nhất của cuộc đời con người. Thà được khỏe mạnh, một khi gặp nguy hiểm bất trắc đến, vẫn còn giữ được tấm thân.
Thà rằng cần cù siêng năng, cũng không thể vô công rỗi nghề
Cần cù là điều kiện tất yếu của tất cả các thành tựu, hơn nữa chính là một chủng cội nguồn hạnh phúc của bản thân; nó có thể khiến bạn cảm giác thành công mỗi ngày.
Thà rằng cố chấp, cũng không được bỏ quên lý tưởng
Lý tưởng là ngọn đèn hải đăng, cố chấp là một chủng lực lượng của nhân cách. “Chỉ có kiên trì theo đuổi mới có thể sinh tồn”. Làm người đừng quá gian, ai cũng không ngốc!
“Buông” là một loại trí tuệ, biết buông để sống vui vẻ hạnh phúc!