Cung hoàng đạo xử nữ nữ và thiên bình nam
Chắc là người cũng không biết mình thuộc cung nào đâu nhỉ?
Mình tra trên lịch thì bạn hiền sinh ngày dương lịch là 02/10, tức là bạn hiền thuộc cung Thiên Bình đấy.
Chúng ta quen biết nhau qua bà mai giới thiệu là 1 người bạn của cả 2, giới thiệu vì mình nói với cô ấy là mình thích chàng trai nào sống tình cảm, thế là giới thiệu ngay bạn hiền cho mình. Đến bây giờ mình vẫn thầm cảm ơn cô bạn đó, đã cho mình biết là trên đời này, trong cuộc sống này, giữa chúng ta lại có thể tồn tại người sống tình cảm và tính cách gần giống nhau đến thế.
Đầu tiên chỉ là những tin nhắn qua facebook, qua skype rồi tin nhắn qua điện thoại, chúng ta có thể nói chuyện hàng giờ cho đến khuya mà vẫn không hết chuyện. Điều gì khiến cho chúng ta, 2 con người xa lạ chỉ mới biết nhau có thể nói chuyện và chia sẻ nhiều đến thế, chính bản thân mình cũng không thể hiểu nỗi. Mình biết bản thân mình khó tính cực kì, ít nói chuyện với người mới quen lắm. Vậy mà bạn đã làm đảo lộn cảm xúc của mình rồi. Rồi bạn vượt đường xá xa xôi lên thăm mình, 2 đứa làm việc cách xa nhau gần 300km và bạn phải ngồi xe 5-6 tiếng đồng hồ để đến gặp mình. Lúc đó mình cảm động lắm, rồi dần dần thương mến lúc nào không hay. Bất cứ khi nào bạn nói lên thăm mình đều rất vui và tranh thủ sắp xếp thời gian, công việc để gặp bạn. Dù chỉ là đi ăn tối, đi uống nước có mấy tiếng đồng hồ và bạn lại đón xe về. Từ thương mến rồi mình thấy xót xa, càng thương bạn nhiều hơn. Và rồi người nói người mến mình, không biết ý mình thề nào. Lúc đó trong lòng đã có câu trả lời “mình cũng rất mến bạn” nhưng lại không thốt thành lời được. Mình là type người con gái kín đáo, nhẹ nhàng, không hay nói hết cảm xúc của mình đặc biệt với người mình thương mến. Phải nói thêm rằng quê bạn ở khá xa mình, là người dân tộc nên đen và có xấu trai…nhưng mình chỉ cần tìm một người hiểu mình, thương mình và can đảm vì mình thôi, như vậy là đã đủ với mình lắm rồi. Ngày 20/10 năm ấy bạn tỏ tình thì ngày 21/10 mình đồng ý trong điện thoại (mình không đủ can đảm nói trực tiếp).
Rồi mình đi công tác gần chỗ bạn làm việc (nói gần nhưng cách cũng khoảng 100km), bạn chạy về chỉ để gặp mình và dẫn mình đi ăn, chở mình đi dạo khắp thành phố nơi bạn làm việc, trên đường đi công tác bạn lo lắng cho mình đủ thứ từ xe cộ, đường đi, phòng khách sạn để ngủ lại, chỉ đường và điện thoại hỏi thăm mình liên tục (vì lần đầu tiên mình đi đến nơi đó, còn bạn đã làm việc ở đó 1 thời gian nên biết nhiều). Mình thương bạn nhiều hơn…
Và mình cũng sắp xếp 1 lần xuống thăm gia đình bạn, bạn báo tin về nhà, mình cảm nhận mọi người chuẩn bị mọi thứ để đón tiếp mình (mình đã rất hạnh phúc). Khi mình xuống bạn nhiệt tình đến gia đình chị họ mình đón mình (mình kết hợp đi thăm gia đình chị họ mình 1 ngày, thăm gia đình bạn 1 ngày) quãng đường cũng cách xa hơn 50km. Gia đình bạn đón tiếp mình rất chu đáo, gia đình bạn sống hạnh phúc tuy là người dân tộc nhưng gia đình hiếu thuận, có chí cầu tiến và biết lo làm ăn kinh tế (mình đã thấy vui vì điều này). Một buổi tối tại thành phố quê bạn, bạn chở mình đi ngắm biển, đi ăn…cùng nhau đi dạo và bạn đã nắm tay mình, thật ấm áp. ôi lúc mình cũng vuột tay ra xem bạn có nắm lại không, nhưng bạn đã không nắm giữ lại…đáng lẽ mình phải thấy dấu hiệu này sẽ báo trước điều gì rồi.
Và bạn cũng lên thăm gia đình mình, gia đình mình có thể nói khá hơn nhà bạn, nhưng mọi người trong gia đình đều quý mến bạn…chỉ nhận xét ngoại hình bạn so với mình thì thiệt thòi cho mình quá. Mình tin mình chọn đúng người, chỉ cần sống tình cảm, yêu thương mình là được, nhan sắc có giúp con người ta từ xấu thành tốt đâu. Bất chấp tất cả mình trao trọn tình cảm cho bạn, tin vào một tương lai phía trước, vẽ nên những điều kì diệu.. Sau này mình phải hoàn thiện mình như thế nào, mình phải giữa lửa hạnh phúc gia đình như thế nào, mình phải làm gì để cải thiện cuộc sống? Sau này mình khá giả mình sẽ giúp cái này cái kia cho mọi người… Một cuộc sống màu hồng mình đã vẽ nên như thế.
Cho đến một ngày, bạn tự nhiên im lặng (sau 7 tháng quen biết nhau), ngày nào cũng tám chuyện trên tin nhắn skype, điện thoại, gọi và nói chuyện tới khuya bạn đã chọn cách im lặng… Mình chỉ nghĩ giận hờn vu vơ, vì bạn luôn là người chủ động còn mình thì ít nhắn tin trước cho bạn hơn.
Có lẽ im lặng là câu trả lời của “mình không hợp nhau nữa, chia tay đi”, mình hỏi bạn thì bạn trả lời “xin lỗi bạn hiền, tụi mình xem như là hết duyên nợ vậy, sau này bạn hiền sẽ gặp được người tốt hơn”. Đây là câu nói kinh điển của những người lấy lí do chia tay nhau rồi. Vì tự ái mình đã trả lời là “được thôi, mình cũng chúc bạn hiền như vậy”
1 tháng, 2 tháng trôi qua, mình nhớ, thường thì càng nhớ lại càng thương… Mình quyết định gửi toàn bộ email mình hay tâm sự với bạn, nhưng lời trong lòng khó nói thành lời… Chỉ cần bạn đủ dũng cảm cả 2 sẽ cùng nhau bước tiếp. Và bạn một lần nữa lại chọn cách im lặng. Mình ngu ngốc chỉ nghĩ là, giữa cuộc đời đầy tấp nập người thật khó khăn lắm mới tìm được một người hiểu mình và đồng quan điểm với mình đến như vậy, mình nên trân trọng và giữ gìn, và mình cố gắng hết sức có thể.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng mà thôi…
Rồi thời gian cũng trôi qua, mình cũng đau lắm nhưng mà một người cứ níu kéo thì sao được, mình phải có lòng tự trọng chứ… Mình đã buông tay, nhưng nỗi nhớ thì vẫn còn. Sau 5 tháng không liên lạc và tròn 1 năm kể từ ngày kết bạn trên facebook, 1 năm kể từ ngày bắt đầu nói chuyện qua tin nhắn và 1 năm tròn ngày gặp mặt đầu tiên…bạn điện thoại cho mình với 1 lí do “bạn lên trên này họp, lâu lâu tiện thể hỏi thăm nay mình như thế nào”…Mọi thứ dường như chìm lắng trong lòng mình rồi, và bạn làm nó dậy sóng 1 lần nữa nữa… Mình ghét bạn, hận bạn, tại sao không nói với mình 1 lí do mà chỉ im lặng, mình còn nhắn tin, gửi e-mail nói hết tâm tình cho bạn mà bạn vẫn im lặng… Mình cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp…Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ghét bạn, chỉ riêng lần này bạn lại điện thoại nói những câu vô tình như vậy… Mình cảm thấy ghét bạn nhiều, vì sao ư? Vì nếu là tình cảm chân thành sau 5 tháng người ta có thể quay trở lại làm bạn bè bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra… Bạn đã làm được, còn mình thì chưa. Mình ngốc quá mà.
Chỉ xin bạn đừng chạm vào cuộc sống của mình nữa thôi, hãy để 1 thời gian nữa và mình có thể sẽ đối diện với bạn là 1 người bạn bè đúng nghĩa đấy. Chờ xem nhé. Mạnh mẽ lên, ngốc tồ à!